author: nainah
pairing: vmin/ kim taehyung & park jimin; vkook/ kim taehyung & jeon jeongguk
rating: nc-17; bạo lực, băng đảng, ma túy, cảnh nóng
translator: weonxx
do not have permission | do not take out
Khi mười lăm tuổi, có rất nhiều điều Taehyung không hiểu. Cậu không hiểu vì sao phải làm bài tập về nhà khi đã dành hằng giờ học ở trường, cậu không hiểu vì sao mấy bạn nữ trong lớp bây giờ lại tụ tập thành từng nhóm nhỏ nói cười khúc khích chứ không còn chơi rượt đuổi với cậu nữa, cậu cũng không hiểu vì sao mọi người lại có thể không say nắng Jimin.
Bạn thấy đó, Jimin. Bạn thân của cậu. Hyung của cậu. Là người ngầu nhất mà Taehyung biết. Jimin biết sửa dây sên xe đạp khi nó bị hỏng vì cậu đạp quá nhanh, Jimin có thể hát và nhảy và có nụ cười rạng ngời nhất Taehyung từng thấy. Cũng có những điều Jimin không giỏi. Như việc che giấu những vết bầm trên người và tiếng bụng réo vì quá đói. Taehyung ghét mỗi khi Jimin né tránh lúc cậu di chuyển quá nhanh và đến quá gần, cách Jimin đóng băng mỗi khi Taehyung nhắc đến bố.
‘ChimChim-‘
‘Hyung chứ’ Jimin nhắc nhở – vô ích thôi – nhưng mà Jimin vẫn làm.
‘ChimChim. Hôm nay anh có muốn đến nhà em ăn không?’
Jimin nhún vai, tay vẫn đào một cái hào quanh cồn cát mà cậu vừa mới đắp. Vị mặn trong gió biển Busan lùa qua tóc, cắn nhẹ qua má và đùa nghịch trên đôi tai. Taehyung chỉ hơi say mê một chút. Chỉ một chút thôi.
Họ lại cúp học, lần thứ ba trong hai tuần và Taehyung ước gì mình đã cảm thấy sai trái, nhưng cậu lại thích ở đây hơn, một chỗ vắng người trên bãi biển, những ngón chân vùi dưới lớp cát lạnh, ngắm nhìn Jimin đang hoàn thành dự án nhỏ của mình.
‘Chắc mẹ em chán việc cho anh ăn rồi.’
Taehyung lập tức đứng dậy, lắc đầu. ‘Không bao giờ, mẹ em thương anh lắm! Soonshimie nữa~’
Jimin mỉm cười trìu mến khi nghe tên gia đình chó của Taehyung. Gần đây chó mẹ Soonshim đã đẻ một bầy chó con và Jimin đã dành hằng giờ liền để ngắm nhìn chúng lắc lư trong máy tạo nhiệt, không thể ở xa mẹ chúng quá lâu. Jimin thích nhìn chúng vấp chân vụng về và chui vào mọi ngõ ngách để nghịch phá, khịt mũi đánh hơi liên tục. Jimin nhún vai thêm lần nữa, mỉm cười và lẩm bẩm gì đó trong miệng rồi cấm hai thanh gỗ khô làm cánh cổng lâu đài cát.
Taehyung rất vui. Khi Jimin đến nhà cậu, vì cậu chắc rằng Jimin no bụng. Ông Lee (bố của Jimin) có thể vui vẻ sống trong việc chè chén, sống bằng bia và mì gói ở cửa hàng tiện lợi, nhưng Taehyung cùng mẹ của cậu thà chết đói cũng không để Jimin sống như vậy.
‘Anh biết chứ, mấy em cún con sắp rời khỏi nhà được rồi đấy, mẹ em tìm được người nhận nuôi rồi,’ Jimin quay qua nhìn cậu, mắt mở to đột ngột và Taehyung biết ngay Jimin lo lắng điều gì, ‘Đừng lo, em nói với mẹ Ddosun là của anh rồi.’
Jimin cười, nhẹ nhõm. ‘Tốt quá. Anh nghĩ anh sắp thuyết phục được bố cho anh nuôi. Vài tuần nữa thôi, anh chắc là,’
‘Anh có thể đến thăm nó bất cứ lúc nào anh muốn mà.’ Taehyung gợi nhắc, và Jimin thì thầm một tiếng cảm ơn, mắt lại dán vào lâu đài cát.
Họ ngồi ở bãi biển thêm chừng một giờ nữa, cho đến khi những con sóng bắt đầu đánh vào hào của cậu, đe dọa làm vỡ lâu đài cát. Họ quyết định đứng dậy đi về nhà Taehyung. Họ xách giầy lên và nhặt đồng phục, cho thêm cả áo khoác, cà vạt vào túi rồi quay lại bãi chính.
Bờ biển vắng lặnh ngay khi họ đến, không còn quá nhiều người bơi hay nghịch cát nữa, nhưng bây giờ, Taehyung cứ dán chặt mắt vào một người đàn ông đơn độc đứng ngoài khơi. Người này mặc đồ vest chứ không phải mặc những trang phục thường ngày như dân chài lưới Busan, và Taehyung hơi hốt hoảng một chút khi nhận ra người đó nhìn họ chằm chằm. Mắt họ giao nhau một khoảnh khắc, môi người đàn ông nhếch lên, đi thẳng về phía cậu. Gã đó có những bước đi tự tin, tay cho vào túi, tóc vuốt gel thẳng thớm và đôi giầy trên chân quá đắt tiền để đi trên một bãi cát. Taehyung cảm thấy khó chịu, dịch người lại gần Jimin một chút, Jimin cũng nhận ra điều đó.
Khi gã đến gần, Taehyung đã nắm chặt tay Jimin, gã mỉm cười đầy lôi cuốn, nhìn trân trân vào Jimin, có một sự yêu thích mãnh liệt trong mắt khiến cả hai khó chịu. Taehyung biết không đời nào lại đi tin tưởng một kẻ xa lạ mặc đồ vest, và cậu cũng cảm nhận được Jimin đứng đằng sau đang căng thẳng.
‘Ôi trời, lần cuối tôi gặp cậu, cậu còn chưa biết đi đấy,’ gã nói với chất giọng Seoul, hơi cúi người xuống, quá gần Jimin, cả hai khó chịu lùi ra sau một chút.
‘Tôi xin lỗi, nhưng ông nhìn nhầm người rồi đấy,’ Jimin nói nhỏ, siết chặt tay Taehyung kéo đi, ‘Tôi không biết ông là ai hết.’
Người đàn ông không hề bổi rối, chỉ chậm rãi đi theo sau, cậu vô cùng bực mình khi gã ta nói tiếp. ‘Vô lý quá. Cậu là Park Jimin có phải không?’
Jimin đứng lại, Taehyung rên rỉ khó chịu kéo Jimin đi tiếp, nhưng Jimin đứng yên đó, đóng băng, và nhìn gã kia đầy lo lắng. ‘Tên tôi là Lee Jimin.’ Taehyung rít lên, níu chặt lấy tay Jimin, sao tự dưng Jimin lại nói tên thật ra? Lại còn trả lời gã ta nữa? Taehyung muốn đi thật nhanh, thật xa, xa khỏi người đàn ông kỳ lạ này, nhưng vì vài lý do nào đó, Jimin cứ bất động.
Gã ta nghiến răng, gần như phát hỏa nhưng rồi nhanh chóng giữ bình tĩnh, nhếch môi cười. Taehyung không biết tay cậu hay tay Jimin đang đẫm mồ hôi, đang siết lại.
‘À đúng rồi, Lee Jimin, phải vậy chứ. Bố của cậu là Lee Ilssung, còn gì? Tôi là Kim Wansoo, bạn của mẹ cậu.’
Taehyung có thể nghe thấy Jimin nén lại tiếng thở trong cổ họng, mẹ của Jimin luôn là một chủ đề nhạy cảm. Taehyung đã từng nghe bố Jimin chửi rủa bà ta không đáng tin cậy như thế nào, bỏ mặc lão cùng Jimin để sống cùng mấy thằng giàu xụ trên thành phố. Và Lee Ilsung quá kinh tởm, nên Jimin lẫn Taehyung không thể đổ lỗi cho người đàn bà đó, Jimin chỉ ghét là vì sao cậu bị bỏ lại nơi này với người cha đốn mạt.
Taehyung có thể cảm thấy Jimin buông tay cậu ra, cậu cố níu lấy nhưng Jimin né tránh, bước đến gần gã kia hơn – Kim Wansoo. ‘Ông biết mẹ tôi sao?’
‘Ừ,’
‘Ông đến đây làm gì?’
‘Đó là một câu chuyện dài. Sao cậu không đi với tôi? Chúng ta có vài chuyện cần nói đấy.’
‘Không!’ Taehyung gào lên cắt lời, mắt Wansoo ánh lên tia khó chịu, nhìn thẳng về phía Taehyung như để nhắc nhở rằng mày nên biết mày đang nói chuyện với ai. Taehyung phớt lờ, kéo tay Jimin, gần như tuyệt vọng. Cậu không thích điều này, cậu không tin tưởng được gã, cậu không muốn Jimin ở gần gã. ‘Mẹ tớ chắc đang tự hỏi chúng ta ở đâu rồi đấy. Đi về nhà thôi.’
‘Tae-‘
‘Làm ơn đi hyung. E-em đói lắm, đi thôi.’
Jimin chần chừ một lúc, Taehyung gần như không dùng kính ngữ với cậu và chuyện này có vẻ rất thành khẩn, cậu mở miệng định nói gì đó nhưng Wansoo đã mở lời trước.
‘Không sao đâu Jimin, đi với bạn cậu đi. Tối nay tôi sẽ ghé nhà cậu.’
Chuyện này không hề làm Taehyung cảm thấy khá khẳm hơn nhưng ngay lúc đó, Taehyung chỉ muốn tránh xa Kim Wansoo ra nhất có thể. Cậu đi thật nhanh, lôi Jimin đi theo và không hề thả tay ra cho đến khi về nhà, chỉ khi họ vào bên trong, với cửa đóng chặt lại sau lưng.
Chiều hôm đó, Jimin im lặng suốt bữa ăn, cười cho có lệ và nói những câu chuyện không đầu đuôi với bố mẹ Taehyung. Sau khi ăn xong thì cả hai đi rửa chén như thường lệ, rồi đi coi mấy em cún. Ddosun thấy Jimin liền nhào tới, Jimin mỉm cười hiền dịu. Rồi Jimin cùng Taehyung ngồi trên sàn nhà đùa nghịch với mấy em cún, những ý nghĩ về Wansoo dần tan biến cho đến khi Jimin phải về nhà.
Taehyung nài nỉ Jimin ngủ lại qua đêm. Vì vài lý do mà cậu cảm thấy bất an nhưng Jimin hoàn toàn không hề cảm thấy như vậy, Jimin ôm Taehyung tạm biệt và hôn lên má mẹ Taehyung, tay nhận lấy hộp cơm mà mẹ Taehyung đã chuẩn bị cho rồi bước ra khỏi cửa.
Đêm đó Taehyung không ngủ được.
Lòng dạ nặng nề, cậu cứ xoay người qua lại trên giường, cố gắng ngủ nhưng không được, mặt trời lên và trước khi chuông báo đồng hồ reo. Khẽ rên, cậu trèo xuống giường, hôm nay cậu sẽ bắt đầu một ngày mới sớm hơn một chút. Cậu sẽ ghé nhà Jimin, cả hai sẽ cùng đi đến trường. Taehyung rất mong thấy mặt người bạn thân, chuyện hôm qua làm cậu khó chịu vô cùng.
Mọi thứ trôi qua nhanh như chớp mắt, cậu đang trên đường đến nhà Jimin. Nhà Jimin cũng không xa lắm, Taehyung chỉ cần mất mười phút là đến nơi. Nhà của Jimin cứ như một căn lều, xấu xí và tồi tàn, cuối con hẻm vắng.
Cậu gõ cửa và đợi chờ. Không gì cả. Taehyung cau mày, áp tai lên cửa để nghe tiếng động, nhưng không có gì cả. Cậu vặn khóa cửa, nó đã hỏng, nghĩa là đã có người cố tình mở nó; và đây là cửa khóa một chiều. Cậu hoảng loạn gần như không thở nổi, ngay lập tức nhảy lên hàng rào đi vào khu vườn nhỏ của Jimin đằng sau nhà, đầy hoa cỏ dại dưới chân, cậu cẩn trọng để chúng không cứa vào da thịt- cậu đã hứa là sẽ cùng Jimin dọn dẹp để Ddosun có một nơi an toàn để chơi đùa khi Jimin mang nó về đây.
Cuối cùng, Taehyung cũng đứng dưới cửa sổ phòng Jimin, cậu nhặt vài viên đá nhỏ ném chúng lên cửa sổ phòng Jimin. Taehyung càng sợ hãi hơn mỗi giây phút trôi qua mà không nhận được lời hồi đáp nào. Cậu cố gắng hợp lý hóa mọi thứ, bố của Jimin có lẽ đang nằm say như chết trên ghế dài, có lẽ Jimin ngủ quên, đeo dây phone nên không thể nghe được tiếng Taehyung bên ngoài.
Cậu thở hắt, đi đến gần cái cây to kế bên nhà, sẽ dễ dàng leo lên ban công hơn. Cậu và Jimin đã làm trò này thường xuyên, mở cửa sổ, vứt cặp vào trong, đong đưa thân người cho đến khi trèo vô được căn phòng bề bộn đó. Dạ dầy cậu co thắt lại khi cậu nhìn lên trên giường.
Chiếc giường lộn xộn trống trơn.
Căn nhà vẵn yên ắng. Taehyung lạnh hết sống lưng, một đợt sợ hãi cuộn trào từ ngực lướt xuống bụng và cậu muốn bệnh. Cậu đưa bàn tay ướt đẫm mồ hôi lên vuốt tóc, tay kéo nới lỏng cà vạt ra. Cuối cùng cậu cũng bước ra khỏi phòng Jimin, cố gắng không để lại tiếng động khi đi xuống cầu thang. Cậu không biết Jimin hay bố cậu ta ở đâu nhưng cậu thật sự không muốn đánh thức một ông chú Lee đang say ngủ hay lờ đờ vì rượu.
Dưới căn nhà vẫn không có một thanh âm nào, Taehyung chậm rãi tiến về nhà bếp. Không có gì cả. Nhìn nhanh ra ngoài cửa ra vào, áo khoác và cặp của Jimin vẫn nằm ở đó. Căn phòng duy nhất còn lại trong nhà là phòng khách. Phòng của ông Lee.
Taehyung cuộn tay thành nắm đấm, sự sợ hãi, lo lắng khiến cậu chóng mặt, hít một hơi thật sâu và đẩy cảnh cửa ra. Nó kêu một tiếng cót két vang vọng khắp nhà, dội thẳng vào sọ não của Taehyung. Cậu bước vào phòng, cái cậu nhìn thấy trước mặt làm chân cậu run rẩy.
Cậu ngã xuống đất, tim nhảy lên cổ họng, một tiếng thét nghẹn lại ở giữa phổi và môi. Phải mất một lúc cậu mới biết mình đang nhìn thấy cái gì.
Xác của ông Lee nằm yên bất động trên sàn nhà. Cổ bị rạch nát và máu chảy ra ướt cả tấm thảm. Taehyung đứng dậy, định bỏ chạy, ngay lập tức. Chân cậu luống cuống, cậu cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, cậu ngã, một cơn buồn nôn trào lên, cậu nôn thốc nôn tháo. Đầu choáng váng vặn nhanh chốt cửa để thoát ra ngoài, vấp chân ở mấy bậc thang do mắt cậu mờ đi, ý thức dần biến mất.
Jimin. Chết tiệt thật, Jimin đang ở đâu.
–
Taehyung không biết chuyện gì xảy đến tiếp theo. Tất cả những gì cậu biết là hai tiếng sau cậu ngồi trước cửa nhà Jimin, được quấn một tấm khăn mỏng quanh cả cơ thể đang co giật, những người cảnh sát đang tới đi lui trong căn nhà, ghi chép và chụp hình. Cậu cố nhìn lên nơi bố mẹ cậu đang đứng, nói chuyện với một người cảnh sát. Bố cậu chăm chú lắng nghe, ôm chặt lấy mẹ cậu. Tim Taehyung đau nhói khi thấy nước mắt mẹ cậu rơi, mẹ cậu thương Jimin, gần như bằng cậu.
Cậu khóc khi nghĩ về người bạn thân. Không có ai thấy cậu ta cả. Có một đội tìm kiếm được lập ra, Taehyung đang cố lạc quan, nhưng cậu biết nếu Jimin an toàn, thì Jimin đã đến tìm cậu rồi. Taehyung khép chặt mắt lại, cố gắng đẩy hình ảnh của ông Lee bị rạch cổ ra khỏi đầu. Cậu không muốn Jimin cũng bị như vậy. Taehyung hốt hoảng khóc nấc, tay siết chặt lấy tấm khăn.
Cậu ngước lên nhìn về phía bố mẹ, dịch người một chút để nghe xem họ đang nói gì.
‘- dựa lên mấy điều về quá khứ của ông Lee, chúng tôi còn tìm thấy thêm ông ta sử dụng ma túy, có thể dính dáng đến băng đảng xã hội đen.’ vị cảnh sát nói, Taehyung rùng mình. ‘Tôi tin rằng nếu không tìm thấy Jimin trong bốn mươi tám giờ tiếp theo, khả năng tìm thấy cậu ta giảm xuống còn ba mươi phần trăm.’ vị cảnh sát nói thêm, lúng túng xin lỗi vì tiếng khóc nức nở của mẹ Taehyung. Vị cảnh sát nói thêm vài điều về quá trình điều tra, vẫn rõ ràng và rành mạch, như thể thế giới của Taehyung hoàn toàn không rơi ra vụn vỡ.
Ở tuổi mười lăm có nhiều điều Taehyung không hiểu. Nhưng nỗi đau và sự mất mát đã trở thành một thứ mà Taehyung phải tập quen dần.